[Dịch] Thực Trang
Chương 2 : Chó cản đường
Người đăng: Tiếu Đông Phong
.
Huyết Đồng động tác rất nhanh, chỉ cần vài phút đồng hồ đã tìm đươc thứ mình muốn.
Một con trùng cát, bỏ đi những bộ phận bị ô nhiễm đại khái còn lại khoảng ba mươi kg nguyên liệu nấu ăn. Trước khi làm sạch, hắn nghĩ thầm thu hoạch lần này coi như không tệ, tuy nhiên so với khối lượng hàng trăm kg của con trùng cát thì vẫn không nhằm nhò gì. Không nên quên bây giờ là thời kỳ tận thế, thịt của đa số động vật đều không thể ăn được, có thể lấy được ba mươi kg thịt ngon thì xem như đã rất giỏi rồi, tại nơi tránh nạn phế tích số 27 này rất ít người có thể đi săn được như vậy.
Dùng sức nâng lớp da vừa dày vừa nặng của trùng cát lên, Huyết Đồng dùng một lưỡi dao sắc phân chia những bộ phận trong cơ thể của trùng cát ra. Toàn bộ quá trình đều được thực hiện một cách cẩn thận từng li từng tí, hắn sợ làm cho túi dịch a-xít của trùng cát bị phá hủy. Tay hắn rất ổn định và khéo léo, hơn nữa độ mạnh yếu lại đúng lúc. Lưỡi dao trên ngón tay hắn bay múa, đem từng bộ phận lấy ra rất nhanh, cuối cùng lóc được ba miếng thịt lưng trùng cát trắng muốt.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Huyết Đồng cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. Hắn nhanh chóng nâng miếng thịt rồi chui xuống cái hầm cách đó không xa.
Đường hầm này rất sâu, tối như mực, lại chất đầy đất đá và rác rưởi. Nhưng tại đoạn đường cuối cùng có một cái hố rộng không đến một mét, nếu không phải là người quen thuộc nơi này thì gần như không cách nào phát hiện ra. Huyết Đồng quen đường chui vào, lúc này trước mắt hắn xuất hiện một đường ống dơ bẩn vừa đủ rộng cho người có thể di chuyển
Đây là đường ống ngầm dưới đất của phế tích số 27, nơi này từng là bộ phận quan trọng trong hệ thống thoát nước của tòa thành thị. Sau thời khắc hủy diệt thì nơi đây lại biến thành nơi cư trú của nhóm người bọn họ. Tuy ở đây vẫn dơ bẩn như trước, nhưng so với với những cơn gió lớn đáng sợ đầy mùi chết chóc cùng phóng xạ ô nhiễm bên trên, tại đây có thể xem như một thiên đường sạch sẽ rồi
Bên trong đường ống tối đen như mực, tuy nhiên cũng chẳng là gì đối với Huyết Đồng. Sinh sống lâu ở đây khiến hắn hiểu rõ khu đường ống này như lòng bàn tay, giống như một con chuột chạy trong đường ống, hắn rất nhanh đi qua lần lượt các chỗ ngã ba và bẫy rập, liên tục tiến về phía trước hơn mười phút đồng hồ, cuối cùng hắn đi đên một cái ngã ba khá lớn. Di chuyển tới chỗ cua cách đó không xa, một cái cửa sắt đen thui như mực xuất hiện.
Huyết Đồng đưa tay gõ lên cửa sắt theo một tiết tấu, lập tức bên trên cánh cửa mở ra một cái cửa sổ.
- Ai?
- Là ta, ta đã trở về.
Huyết Đồng trả lời một cách lạnh nhạt, đầu hơi cúi thấp.
Con mắt phía sau cửa cảnh giác nhìn Huyết Đồng một lát, sau đó cửa sắt mở ra. Huyết Đồng thấy một tên cao to, khôi ngô cầm trên tay một khẩu súng săn, hắn là cảnh vệ của chỗ tránh nạn số 27 này, biệt danh của hắn là “Răng đồng” vì răng trong miệng hắn bị người ta đánh rụng hết toàn bộ trong một lần đánh nhau, phải thay răng giả. Nhưng đừng vì chuyện này mà xem thường hắn, đánh nhau ở chỗ này là chuyện thường ngày, có thể sống sót trong các cuộc đánh nhau mới là điều quan trọng. Răng đồng chưa bao giờ đi săn, nhưng hiện tại vẫn đang sống rất thoải mái, đó là một chứng minh.
Đương nhiên, lợi ích này cùng với thế lực phía sau hắn có một ít quan hệ. Tận Thế là địa phương không có luật pháp, kẻ mạnh mới có thể tồn tại, cho nên ở đây hắc bang hoành hành. Ở khu phế tích này, Răng đồng là người của Hùng bang - thế lực có thể xem như cường đại nhất trong chỗ tránh nạn.
Mở cửa sắt ra, Răng đồng nghiêm túc kiểm tra Huyết Đồng một lúc, sau đó đột nhiên hăn nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng tươi: “Xem ra thu hoạch của mày cũng không tệ. Nhóc con, để tao nhìn xem mày kiếm được gì nào?”
Huyết Đồng lặng yên ném ba lô lên trên mặt bàn trước mặt Răng đồng, ba miếng thịt trắng bóng hiện ra trước mắt hắn.
- Haha, thịt sống lưng trùng cát, còn là thứ thịt cao cấp không bị nhiễm độc. Tiểu tử, mày hôm nay lên đời rồi! - Răng đồng hai mắt tỏa sáng, hắn thuận tay cắt một miếng thịt to rồi bỏ vào trong miệng bắt đầu nhai ngấu nghiến, dòng chất lỏng màu xanh lá chảy xuống bên miệng hắn khiến Huyết Đồng phải nhíu mày.
Hôm nay thu hoạch được thịt trùng cát hạng nhất không ô nhiễm, hắn cầm đến chợ đêm tối thiểu có thể đổi được mấy trăm cân đồ ăn cấp hai (bị ô nhiễm một ít), nếu đổi đồ ăn cấp ba thì còn nhiều hơn nữa… bấy nhiêu đủ cho hắn sinh sống được một thời gian rất dài rồi. Răng đồng thuận tay cắt thêm một khối thịt lớn nữa, đây chính là phần ăn đầy đủ của một người trưởng thành trong hai ngày. Nếu nói hắn không xót ruột chính là nói láo.
Tuy nhiên Tận Thế luôn tuân theo quy tắc “cường giả vi tôn” (tao mạnh tao có quyền), Huyết Đồng cũng không muốn đắc tội với Răng đồng, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng Răng đồng giống như không muốn buông tha cho Huyết Đồng, hắn trắng trợn nhai ngấu nghiến một phen rồi thở phào thỏa mãn một cái, sau đó thuận tay đem hai miếng thịt sống lưng xách lên… “Đúng là thịt ngon, phần này coi như phí vào cửa hôm nay. Cút đi nhóc con, coi như hôm nay mày may mắn. Lúc này tâm trạng của tao không tệ, nếu không mày đừng mong vào được cửa”
- … … - Huyết Đồng không nhúc nhích, nắm đấm đột nhiên nắm chặt lại
Hai miếng thịt sống lưng! ! Đây là thứ hắn liều mạng mới mang về được! Hắn bỏ ra một số khoáng thạch mới thăm dò được tin tức về tập tính của mấy con trùng cát, lại ngồi chờ thêm năm ngày mới tìm được một con. Cuối cùng giữa ranh giới sự sống và cái chết mới kiếm về được ba miếng. Mỗi một miếng thịt sống lưng đều là tâm huyết của Huyết Đồng, tất cả đều là loại thịt cực phẩm. Nhưng đối phương rõ ràng là muốn chiếm lấy 2 miếng, hành động này đã đốt lên lửa giận trong lòng Huyết Đồng.
Bất tri bất giác, hô hấp của Huyết Đồng bắt đầu nhanh hơn, trong mắt cũng xuất hiện những đường tơ máu nhàn nhạt, con ngươi cũng đỏ dần lên.
Nhưng bởi vì hắn cúi đầu nên Răng đồng không thể thấy được biến hóa trên khuôn mặt của hắn, tên kia vẫn còn dương dương đắc ý mắng: “Mau cút, thằng chó này, chẳng lẽ còn chờ ông tiễn mày đi à? Tuy nhiên nếu mày muốn “đi” thì cũng đơn giản, cây súng trong tay ông mày cũng lâu rồi chưa sử dụng. Ghim cho mày vài viên đạn cũng không có vấn đề gì.”
Huyết Đồng thoáng trầm mặc một lát, sau đó hít thật sâu một hơi nói: “Răng đồng. Tao cực khổ vài ngày mới kiếm được mấy thứ này, mày lại cố ý lấy đi nhiều như vậy, có phải hơi quá đáng... không. Lão đại Hắc Hùng biết được liệu có mất hứng hay không?”
- Ôi!!! - Răng đồng hiển nhên không thể tưởng tượng được Huyết Đồng còn dám mạnh miệng với mình, hắn nhếch nhếch miệng: “Mày dám dùng lão đại Hắc Hùng để uy hiếp tao à?”
Răng đồng thuận tay cầm lên khẩu súng săn bên cạnh chỉa vào thái dương Huyết Đồng rồi mở khóa an toàn nói: “Hắc Hùng lão đại có hứng thú hay không tao không cần biết, nhưng mày cứ dong dài thì tao sẽ rất không vui. Cho nên nếu không muốn chết sớm, tốt nhất mày nên lăn ra xa cho tao. Lần sau mang theo nhiều đồ ăn tới đây, bằng không thì đầu của mày sẽ nổ tung giống như trái dưa hấu, bùm!”
Huyết Đồng không trả lời, ngay khi Răng đồng nói hết chữ cuối cùng, hắn tung một cước nhanh như sấm sét đạp về phía đầu gối đối phương. Chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, chân của Răng đồng lập tức lệch sang một bên, cả người dường như khụy xuống một nửa. Không đợi Răng đồng kịp mở miệng kêu, Huyết Đồng cầm lấy cây súng săn rồi nện báng súng thẳng vào miệng hắn trong tiếng kêu rên thảm thiết
- Ô ô ô… Ô ô ô… - Con mắt Răng đồng trợn ngược lên, hiển nhiên hắn không thể tưởng tượng được Huyết Đồng dám động thủ với mình. Thế nhưng Huyết đồng liếc mắt một cái cũng không có, ngón tay trái đưa dọc theo báng súng trực tiếp mò tới cò súng. Kèm theo hành động này là một tiếng xương vỡ, một tiếng rắc vang lên, khớp xương trắng hếu lộ ra ngoài làn da, ngón tay của Răng đồng trong phút chốc đã bị phát súng chia ra thành hai đoạn.
- A…!! - Răng đồng lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Nhưng hắn dù sao cũng là một kẻ điên cuồng, mặc kệ vết thương trên tay, hắn vung tay còn lại đấm thẳng về phía huyệt Thái Dương của Huyết Đồng. Răng đồng rất tự tin về sức mạnh của mình, hắn chắc chắn rằng chỉ cần dính một đấm này Huyết Đồng sẽ bị hắn đánh bại.
Thế nhưng không, tuy hắn nhanh nhưng Huyết Đồng càng nhanh hơn. Cơ hồ ngay lúc đoạn xương ngón tay vỡ vụn, tay phải Huyết Đồng liền đưa về phía sau rút thanh thép sắc bén bên hông ra. Nhân lúc Răng đồng còn đang đứng không vững, hắn trực tiếp tiến lên một bước, chọc thẳng thanh thép trong tay xuống.
"Phốc phốc" một tiếng, thanh thép hung hăng đâm vào mắt trái của Răng đồng rồi xuyên qua sau ót của hắn. Hỗn hợp màu đỏ máu tươi cùng màu trắng của não văng ra tung tóe khắp nơi. Thân thể Răng đồng run nhẹ, cánh tay trái vô lực rủ xuống, thân hình vạm vỡ của hắn chậm rãi ngã xuống, sau đó đập xuống đất phát ra một tiếng “rầm”.
Huyết Đồng lẳng lặng đứng nhìn thi thể của Răng đồng, trong mắt hắn hiện lên vẻ ảm đạm. Lúc này hắn cực nhanh làm thêm vài động tác, trông thì rất phức tạp nhưng lại chưa tới năm giây, nhìn lướt qua không ai biết được rằng Răng đồng chết trong tay của hắn. Ở nơi Tận Thế này, có thể thấy sinh mạng của con người hoàn toàn không đáng giá, Huyết Đồng không hề hối hận khi ra tay giết người. Đây là Tận Thế, nếu như không muốn bị người khác ăn tươi nuốt sống, như vậy lúc nào cũng phải chuẩn bị ăn tươi nuốt sống người khác.
Huyết đồng hít thở thật sâu, lúc này trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, bây giờ hắn mới bắt đầu thu dọn đồ đạc. Động tác của hắn không nhanh, nhưng có hiệu quả rất cao. Chỉ một lát hắn đã dọn dẹp sạch sẽ chiến trường. Nhìn thoáng qua súng săn trong miệng Răng đồng, hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng không lấy đi.
- Đáng tiếc. Nếu lấy đi khẩu súng kia thì Hùng Bang sẽ không dừng tay lại. - Nói xong, Huyết Đồng đi về hướng cửa gỗ của gian phòng.
Phía sau cửa gỗ là một cái thông đạo, Huyết Đồng mang mấy miếng thịt di chuyển chậm rãi như một bóng ma. Ở chỗ này đã bắt đầu xuất hiện một vài bóng người, những bóng người này đều đói gầy như que củi, nam nữ đều đủ cả. Bọn họ nằm ở trong góc thông đạo, trên thân thể là những tấm thảm đầy bụi bẩn. Ánh mắt của họ nhìn Huyết Đồng tràn ngập tham lam cùng khát khao. Tuy nhiên bọn họ đều biết hắn, không ai dám đem ham muốn kia biến thành hành động thật sự. Một số cô gái có chút nhan sắc thì ra sức thể hiện vẻ đẹp của mình, ý đồ khoa trương thân thể để nhận lấy sự chú ý của Huyết Đồng.
Tuy nhiên tất cả các nàng đều thất bại, Huyết đồng từ đầu tới cuối đều không thèm liếc mắt nhìn. Hắn chỉ yên lặng khiên đồ ăn, tiếp tục bước đi.Qua thông đạo này chính là cửa vào cống thoát nước, Huyết Đồng tại đây sinh sống đã mười chín năm. Đối với mỗi con đường hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay.
Đường đi trong đường cống ngầm thường rất rắc rối phức tạp, số người so với trên mặt đất thì nhiều hơn rất nhiều. Nơi này là căn cứ bình dân, bên trong Chỗ tránh nạn ở số 27 chỉ có những kẻ mạnh mẽ mới có thể giành cho mình một gian phòng, ngoài ra cũng chỉ có tại cống thoát nước là phóng xạ yếu nhất. Tại nơi Tận Thế hết hi vọng này, điều kiện sống đầy đủ đáng để cho ngươi phải trả giá đắt. Phải biết rằng chỗ tránh nạn không phải ai cũng có thể vào được, kể cả là chỗ cống thoát nước này. Ở chỗ này, muốn sống tốt thì phải trả giá cao, nếu đổi thành tiền của thời đại văn minh trước đây thì nó đủ để mua cả một tòa biệt thự xa hoa.
Huyết Đồng yên lặng đi trên đường, đồ ăn trên bả vai hắn đưa tới rất nhiều ánh mắt hau háu. Hầu như khi hắn đi tới chỗ nào thì đều có thể nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng ừng ực. Khuôn mặt ẩn hiện dưới mái tóc đen của Huyết Đồn khiến người ta luôn không nhìn ra được điều gì. Tại trong đường cống ngầm, vượt qua không biết bao nhiêu ngã rẽ, hắn đi tới trước một cái cửa gỗ.
Hắn đẩy cửa gỗ đi vào đúng lúc một cô gái xinh đẹp trong phòng đang ngẩng đầu nhìn lên.
- Ngươi trở về rồi… - Cô gái cười ngọt ngào hệt như một người vợ hiền lành.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện